Túp lều trong rừng và "người mẹ thứ 2"
Trong buổi sáng một ngày cuối năm 2010, đoàn xe của chúng tôi về thăm gia đình em Nguyễn Thị Hồng Nhung, thành viên thứ 1 triệu của cuộc thi Olympic tiếng Anh trên Internet (IOE) tại xã Bình Khê, huyện Đông Triều, Quảng Ninh.
Nhung và bà dìu mẹ tới dự lễ chiều 30/12/2010 tại THCS Bình Khê |
Nghe tin chúng tôi về, lãnh đạo Phòng GD&ĐT huyện Đông Triều đã hồ hởi cho biết: “Đây là vinh dự và cũng là may mắn của địa phương. Thật tình cờ, thành viên thứ 1 triệu của cuộc thi lại là một em học sinh đặc biệt nhất của trường”. Có lẽ hoàn cảnh của Nguyễn Thị Hồng Nhung, học sinh lớp 9E đã không còn xa lạ gì với những giáo viên của trường tiểu học và THCS Bình Khê nhưng nhiều cô giáo đã không cầm được nước mắt khi nghe cô Ngô Thị Phin, Hiệu trưởng trường THCS Bình Khê kể lại về hoàn cảnh của Nhung. Giọng cô Phin nhiều lúc cũng nghẹn lại. Chị Nguyễn Thị Hạnh, mẹ của Nhung là một người tật nguyền, việc đi lại phải nhờ vào hai thanh gỗ thay cho chiếc nạng. Ngày chị Hạnh ra đời cũng bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng sau một cơn sốt kéo dài, chị Hạnh đã vĩnh viễn không thể đi lại như người bình thường. Bà Nguyễn Thị Kha đã khóc hết nước mắt vì thương cô con gái. Bà đã tìm mọi cách để chữa chạy, thậm chí bán cả nhà lấy tiền phẫu thuật nhưng kết quả chỉ càng khiến bà phải đau lòng. Nhiều món nợ từ ngày đó, đến giờ bà Kha vẫn chưa trả hết...
![]() |
Mẹ Nhung đi lại nhờ vào hai thanh gỗ. |
Khi chị Hạnh sinh Nhung, có người biết đến đặt 8 triệu đồng để được nhận cô bé về làm con nuôi nhưng bà Kha nhất định không đồng ý với suy nghĩ: "Nhà tôi có nghèo nhưng vẫn cố nuôi được cháu". Bà Kha cho biết, ngày đó với số tiền đó cả gia đình có thể mua được một căn nhà rộng ở dưới thôn, không phải chui lủi trong túp lều rách nát ở sâu trong rừng. Nhà không có cơm ăn, bà vẫn phải thường xuyên động viên con cố gắng ăn nhiều sắn để có sữa cho cháu bú. Khi Nhung mới chỉ được 3 tháng tuổi, bà Kha đã phải đón 2 mẹ con Nhung về túp lều của gia đình nằm sâu trong rừng. Từ túp lều gia đình bà sinh sống đi ra đến trung tâm xã cũng phải qua 11 dốc núi đồi. Bà Kha vẫn còn nhớ năm đó có 2 trận lũ liên tiếp đã khiến cho gia cảnh đã nghèo lại càng thêm khánh kiệt. Lũ về trong đêm khiến cả gia đình bà chẳng kịp trở tay. Túp lều của gia đình đổ xiêu vẹo, gà lợn thì bị lũ cuốn trôi. Bà Kha cuống cuồng gọi thất thanh: “Ông ơi cháu nó đâu rồi, con nó đâu rồi”. Lật mấy tấm gỗ chồng lên nhau, bà thở phào nhẹ nhõm khi thấy chị Hạnh ôm Nhung nằm co quắp dưới tấm gỗ lớn. “Cũng may cả hai mẹ con đều bình an vô sự", bà Kha xúc động nhớ lại. Khi trời nhá nhem tối, chúng tôi vào căn nhà của anh Vi Minh Đức, em ruột của chị Hạnh nơi Nhung và mẹ đang sống. Căn nhà nhỏ chỉ có một bộ bàn ghế cũ kĩ là nơi sinh sống của đại gia đình Nhung. Anh Minh tâm sự: “Cả hai vợ chồng tôi đều làm nông nghiệp, hết việc đồng áng lại kiếm việc làm thêm để có tiền nuôi cháu ăn học”. Chị Hạnh nhớ lại: “Có nhiều lúc nhìn thấy con thiếu thốn nghĩ rất tội. Có lần bà đi chợ về mua cho cháu cái kẹo nhưng bảo thế nào cháu cũng không dám ăn vì cháu chưa bao giờ nhìn thấy viên kẹo nhiều màu sắc đến thế.”
Phạm Thịnh