Dạy bằng kể truyện: ngôn ngữ và trí nhớ
Th.Bảy, 25/06/2016, 07:00 Lượt xem: 4662

Trong những câu chuyện dân gian nổi tiếng nhất thường có một có một câu được nhắc đi nhắc lại chẳng hạn ‘I’ll huff and I’ll puff and I’ll blow your house down,’ như con sói nói khi đe doạ chú lợn con.  Trong những câu chuyện khác có một đoạn được lặp lại nhưng mỗi lần được thay đổi một chút ‘Who’s been sitting in my chair?’ 'Who’s been eating my porridge?’ và ‘Who’s been sleeping in my bed?’đó là khi Goldilocks làm cho Ba chú Gấu thắc mắc. Một ví dụ nữa là trong câu chuyện Cô Bé Quàng Khăn Đỏ khi cô bé thốt lên ‘What big eyes/ears/teeth you have, Grandma! Thông qua những câu này, học sinh có thể học các cấu trúc tương ứng là thời tương lai với “will”, thời hiện tại hoàn thành tiếp diễn và cấu trúc cảm thán ‘what+adjective+noun exclamations’.

Mời học sinh tham gia vào câu chuyện

Trong nhiều nền văn hoá người nghe vẫn thường tham gia vào kể cùng khi đến chuỗi câu này, vì vậy cũng là tự nhiên nếu chúng ta mời các học sinh cùng kể chuyện với mình bằng ngôn ngữ thứ hai. Nếu câu chuyện tiếng Anh đã quen thuộc với học sinh do các em đã được nghe kể bằng tiếng mẹ đẻ rồi (điều này thường đúng ở nhiều vùng- đặc biệt là trong trường hợp ba câu chuyện nói đến ở trên) thì những gì các em đã biết sẽ giúp ích khi cùng tham gia với giáo viên kể toàn bộ hoặc một phần câu chuyện bằng tiếng Anh. Khi cùng giáo viên nhắc lại hoặc tự kể các chuỗi câu/từ trong bối cảnh câu chuyện học sinh có cơ hội diễn tả tính cách, tâm lý các nhân vật trong truyện một cách ý nghĩa thông qua giọng nói, nhịp điệu, ngữ điệu, điệu bộ, biểu cảm và cử chỉ. Điều này diễn ra hết sức tự nhiên trong lúc kể chuyện.

Kể chuyện với mọi lứa tuổi

Ba câu chuyện nói đến ở trên thường được coi là truyện cổ tích dành cho trẻ em và một số giáo viên có thể lưỡng lự khi mời các học sinh nhỡ, thiếu niên và người lớn tham gia vào câu chuyện. Với vốn kinh nghiệm kể chuyện phong phú trong nghề dạy của mình tôi tin rằng sự nghịch ngợm trong học ngôn ngữ mang lại hiệu quả cho bất cứ độ tuổi nào và nếu học viên đã quen và có những trải nghiệm tích cực với truyện thì họ sẽ tham gia bài học rất hăng say. Cần nhớ một điều là yếu tố lặp lại không chỉ là đặc trưng của các câu chuyện gắn với trẻ nhỏ. Rất nhiều câu chuyện liên quan đến tín ngưỡng cũng có yếu tố lặp lại và các câu chuyện tiếu lâm, chuyện vui cũng khai thác yếu tố này.  

Dạy bằng chuyện

Tất nhiên học sinh không nhất thiết phải biết câu chuyện trước thì mới hào hứng tham gia và nhắc lại các cấu trúc ngôn ngữ được lặp lại trong truyện. Có thể tìm thấy trên trang web một số lượng lớn các câu truyện truyền thống phù hợp trong đó có những yếu tố lặp đi lặp lại - chi tiết xem đường dẫn dưới đây. Đây là một cách dạy học sinh kể lại câu chuyện của Tây Phi về Akakro. Câu chuyện do Gerry Abbott đóng góp trong bài viết về Storytelling in ELT (tại Hội thảo quốc tế về giảng dạy tiếng Anh - IATEFL). Tôi học được câu chuyện này ở đây và tập trung kể vào những đoạn có chuỗi ngôn ngữ được lặp lại. Have you got something to...(eat/drink/wear)? Tôi đã làm theo các bước sau đây với học viên nhỏ tuổi, thiếu niên và cả học viên lớn tuổi - bạn có thể vào xem lại quá trình này tại trang www.youtube.com/watch?v=y5Rr54snUdE . Hoặc xem toàn bộ các bước trong câu chuyện tại địa chỉwww.youtube.com/watch?v=0t6htD1lCWM

  1. Trước hết kể câu chuyện một lượt, chú ý ngắt quãng và dùng cử chỉ để báo hiệu cho học sinh là họ có thể tham gia cùng kể với những cụm như ‘Have you got something to…’ .
  2. Sau khi kể câu chuyện, tôi mời một học sinh khá xung phong đóng vai cậu bé và tôi đóng vai bà lão. Tôi yêu cầu các học sinh khác chú ý vào dáng điệu và giọng nói của chúng tôi trong khi cả hai diễn lại cảnh tại nhà bà lão. Bằng việc vào vai bà lão thông qua điệu bộ, hành động, giọng nói và sự ân cần với cậu bé tôi làm mẫu cho học sinh thấy những yếu tố này cũng quan trọng không kém gì lời thoại diễn ra trong truyện.
  3. Tất cả các học sinh sau đó đứng thành cặp và diễn lại cảnh đó cùng lúc (nhưng không đồng thanh). Chỉ cần học sinh đã được luyện tập chuỗi “Have you got something to...” một cách tương đối, phần còn lại của đoạn hội thoại có thể tuỳ biến thay đổi và chắc chắn là phần biểu diễn của mỗi cặp sẽ khác nhau về phong cách, thái độ cũng như hành động diễn tả.
  4. Tôi sẽ mời một cặp lên diễn lại cảnh các em đã thực hiện. Một nhiệm vụ phù hợp được giao cho các khán giả là để ý xem điều gì ấn tượng nhất trong phần diễn xuất của hai bạn và sau đó bình luận trực tiếp với cặp đól. Lúc đó sẽ có những câu bình luận thú vị xuất hiện như ‘You looked really hungry’ hay ‘The old woman you played is just like my grandmother’ hay ‘I felt the gold shining from you both’.
  5. Bước đi trong truyện: Đây là bước tiếp cận toàn diện câu chuyện khi mà các cặp học sinh bước đi đồng thời nhớ lại câu chuyện. Trước hết tôi sắp xếp lại bàn ghế để tạo tối đa không gian trống. Tôi làm mẫu trước với một học sinh khá. Chúng tôi đứng bên nhau, tay khoác tay, và cùng nhớ và kể lại câu chuyện. Khi kể xong phần đầu tiên (chính là đoạn đầu tiên trong truyện) chúng tôi tạm ngừng và cùng bước lên một bước. Sau đo chúng tôi cùng kể tiếp phần thứ hai trước khi cùng bước lên bước thứ hai. Khi quan sát chúng tôi cùng bước theo câu chuyện học sinh sẽ ghi nhớ được phần đầu của câu chuyện. Chúng tôi tiếp tục như vậy cho đến đoạn cậu bé bước đến cửa ngôi nhà của bà lão.
  6. Bây giờ tất cả học sinh đã sẵn sàng bước đi cùng câu chuyện từ đầu. Họ nhớ lại cảnh giữa cậu bé và bà lão khi đến đoạn đó bởi trước đó các em đã được kích hoạt rồi. Tôi nhắc học sinh không cần vội. Mỗi cặp học sinh tìm đường đi phù hợp với tốc độ kể chuyện của mình. Tôi đứng đó sẵn sàng nhắc cho các em nếu các em quên. Cách kể của  cặp thường không giống nhau. Có cặp nói đồng thanh. Có cặp hai bạn nói luân phiên. Có cặp nhắc cho nhau. Có cặp còn kể chuyện như thể đang kiểm tra theo danh mục xem còn sót chi tiết nào không. Có cặp vừa diễn tả lại câu chuyện bằng hành động vừa bước đi. Sau khi hoàn thành, nhiều học sinh có nhận xét là các em đã tưởng tượng cả cảnh vật trong câu chuyện trong khi bước đi. Một số cảm thấy như mình đang đồng hành cùng câu chuyện giống như những người quan sát vô hình. Có em thì cho rằng mình là nhân vật chính trong câu chuyện. Một số thậm chí còn cảm thấy cả sức nóng của rừng châu Phi hay cảm nhận được vị ngon của trái cây mà bà lão mời cậu bé.
  7. Học sinh thường cần hỗ trợ vào phần cuối của câu chuyện, cho nên chúng tôi lại tập hợp lại và kể lại phần này cùng nhau.
  8. Bây giờ học sinh đã sẵn sàng tự mình kể lại câu chuyện cho bạn nghe. Tôi cho học sinh giơ tay để biết em nào đã sẵn sàng nhất và những em nào chưa thật sẵn sàng sẽ ngồi đối diện nhau. Vai trò của người nghe là rất quan trọng vì nó sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến sự tự tin của người kể chuyện và do đó cả sự thành công của chuyện. Người nghe có thể hỗ trợ người kể bằng cách nhắc cho bạn nếu cần. Thường thì sau khi nghe bạn kể các em sẽ có đủ tự tin để tự mình kể lại chuyện sau đó.
  9. Một bài tập có thể cho các em làm sau đó là khuyến khích học sinh kể lại câu chuyện cho ai đó không học cùng lớp. Có thể làm theo cách có kiểm soát, ví dụ học sinh thăm một nhóm học sinh ở lớp khác và mỗi em tự tìm một người bạn mới chưa nghe câu chuyện bao giờ và kể cho bạn đó nghe. Giáo viên có thể giao thêm hoặc coi đây là bài tập tự luyện nói tại nhà: học sinh kể cho mọi người trong gia đình mình hoặc bạn bè bên ngoài (và có thể dạy họ tiếng Anh luôn). Đến giai đoạn này học sinh đã có thể cải tiến và “tạo ra câu chuyện của riêng mình”

Rất nhiều hoạt động có thể bổ trợ và thay thế các bước trong quá trình này và hoặc thêm vào các giai đoạn như thảo luận các chi tiết trong câu chuyện, diễn tả lại câu chuyện bằng hình ảnh hoặc cử chỉ, tìm hiểu thêm về câu chuyện và/hoặc kể lại câu chuyện về các chủ đề có liên quan, viết sáng tạo.

Hỗ trợ 
Ghi nhớ các chuỗi ngôn ngữ bằng cách cho các em nhắc đi nhắc lại là một cách hiệu quả để hỗ trợ học sinh sử dụng ngôn ngữ và đây cũng là lý do quan trọng tại sao người ta cần có truyện kể. Kể chuyện là cho người kể và người nghe đồng trải nghiệm sáng tạo và là yếu tố căn bản khác biệt chỉ con người mới có. Cho học sinh ngoại ngữ cơ hội được làm người kể chuyện chính là đi vào cốt lõi của việc dạy học.

Hãy xem hoạt động  dạy học sinh những câu chuyện ngắn nhất (Teaching students the shortest tale) để thực hành quy trình dạy ngắn gọn.

Rất nhiều ý tưởng trong bài viết này bắt nguồn từ buổi nói chuyện do chuyên gia kể chuyện Chris Smith đến từ Kho tàng truyện cho giáo viên tại các trường công ở Vương Quốc Anh. Hãy vào trang webwww.storymuseum.org.uk và trỏ chuột vào mục ý tưởng hay và chọn mapping và stepping.

Một kho truyện dân gian và cổ tích khổng lồ từ khắp nơi trên thế giới bằng tiếng Anh có sẵn trên mạng - dưới đây chỉ là một vài trong số đó mà tôi thấy tâm đắc:

Cho mọi đối tượng:

Đặc biệt dành cho trẻ nhỏ:

David Heathfield