Cracked or Perfect, we can make a difference!
Th.Bảy, 02/05/2015, 07:00 Lượt xem: 4242

The cracked pot arrived only half full. For a full two years this went on daily, with the bearer delivering only one and a half pots full of water in his master's house.
Of course, the perfect pot was proud of its accomplishments, perfect to the end for which it was made. But the poor cracked pot was ashamed of its own imperfection, and miserable that it was able to accomplish only half of what it had been made to do. After two years of what it perceived to be a bitter failure, it spoke to the water bearer one day by the stream. 
"I am ashamed of myself, and want to apologize to you." 
"Why?" asked the bearer. "What are you ashamed of?" 
"I have been able, for these past two years, to deliver only half my load because this crack in my side causes water to leak out all the way back to your master's house. Because of my flaws, you have to do all of this work, and you don't get full value from your efforts," the pot said. 
The water bearer felt sorry for the old cracked pot, and in his compassion he said, "As we return to the master's house, I want you to notice the beautiful flowers along the path." 
Indeed, as they went up the hill, the old cracked pot took notice of the sun warming the beautiful wild flowers on the side of the path, and this cheered it some. But at the end of the trail, it still felt bad because it had leaked out half its load, and so again he expressed his feeling to the water bearer. 
He replied by saying, "Did you notice that flowers were only on your side of your path, but not on the other pot's side? 
That's because I have always known about your flaw, and I took advantage of it. I planted flower seeds on your side of the path, and every day while we walk back from the stream, you've watered them. For two years I have been able to pick these beautiful flowers to decorate my master's table. Without you being just the way you are, he would not have this beauty to grace his house." 

The moral of this story is that we all have out faults, but we all have a path to follow and that path we make must have a reason to our being. 

--- Author Unknown -


Dù nứt hay lành, ta vẫn có thể làm nên việc.


Một người gùi nước ở Ấn độ có hai cái bình gốm lớn. Mỗi cái treo vào đầu một cây đòn mà ông gánh ngang cổ. Một trong hai cái bình đó có một vết nứt trong khi cái kia hoàn toàn lành lặn và luôn luôn mang đầy đủ lượng nước về ở cuối chặng đi bộ dài từ con suối đến nhà ông chủ. 

Chiếc bình bị nứt chỉ mang về được một nửa. Điều này diễn ra ra hằng ngày trong suốt hai năm, người gánh nước chỉ mang về được một thùng rưỡi nước cho ông chủ của ông ta. Tất nhiên, chiếc bình hoàn thiện rất tự hào về thành tích của nó, hoàn thiện cho mục đích mà nó được tạo ra. Nhưng chiếc bình bị nứt đáng thương kia mặc cảm hổ thẹn về sự khiếm khuyết của mình, và đau khổ vì nó chỉ có thể đạt được một nửa những gì mà nó đã được tạo ra để làm. Sau hai năm những gì mà nó nhận biết là một sự thất bại cay đắng, một ngày bên bờ suối nó nói với người gùi nước. “ Bản thân tôi rất lấy làm hổ thẹn, tôi muốn được tạ lỗi với ông” “ Tại sao?” người gùi nước hỏi, “ Mày hổ thẹn vì điều gì?”. Chiếc bình nói “ Trong hai năm qua, tôi chỉ có thể mang được nửa tải trọng của mình, bởi vì vết nứt ở bên hông tôi khiến nước rò rỉ ra trên suốt chặng đường trở về nhà ông chủ. Do những vết nứt của tôi mà ông phải làm tất cả những công việc này, và ông đã không nhận được đầy đủ năng suất từ những nỗ lực của mình.” Người gùi nước cảm thấy thương hại cho chiếc bình cũ bị nứt, và trong sự thương cảm của mình ông nói, “ Khi chúng ta trở về nhà ông chủ, tao muốn mày chú ý đến những vạt hoa tươi thắm dọc theo lối đi nhé.” Quả thực, khi họ leo lên quả đồi, cái bình bị nứt chú ý đến mặt trời đang sưởi ấm những bông hoa dại tuyệt đẹp bên lối đi, và điều này làm nó vui lên một chút. Nhưng về cuối lối đi, nó vẫn còn cảm thấy buồn bả bởi vì nó đã để rò rỉ mất một nửa lượng nước và một lần nữa nó lại bày tỏ cảm xúc với người gùi nước. Người gùi nước đáp lời, “ Mày có để ý rằng hoa chỉ nở ở bên phía mày đi, nhưng không có ở bên phía của cái bình kia không? 

Đó là bởi vì tao đã biết về vết nứt của mày, và đã tận dụng điều đó. Tao đã gieo hạt giống hoa bên lối đi của mày, và hàng ngày khi chúng ta trở về từ dòng suối, mày đã tưới nước cho chúng. Trong suốt hai năm tao đã có thể hái những bông hoa tươi đẹp để trang trí cho chiếc bàn làm việc của ông chủ. Nếu như mày không bị như vậy, ông ấy đã không có vẻ đẹp này để làm cho căn nhà của ông ấy thêm duyên dáng.” 

Bài học của câu chuyện này là tất cả chúng ta đều có những khiếm khuyết, nhưng tất cả chúng ta đều có một lối riêng để đi và con đường mà chúng ta tạo ra phải có một lý lẽ gì đó đối với sự thân phận của chúng ta.