Phía trên cao có ngăn để đồ khiến xe gọn gàng, sạch sẽ, rất tiện lợi… Khi xe chạy nhanh trên đường cao tốc, tai tôi thấy hơi ù với cảm giác của người trên không trung, nói chung là như ngồi trên máy bay luôn.
Đường đi từ Cambridge lên London thẳng tắp, tưởng như không có một cái ngã ba ngã tư nào mà chỉ có đường nhỏ từ các trang trại, các làng mạc đổ ra thôi.
Điểm đặc biệt là hầu hết các đường nhánh ra đường lớn đều có thêm một làn đường nhỏ nữa đi kèm.
Chẳng hạn như trên đường có 4 làn xe cùng một chiều lên London và 4 làn khác đi về Cambridge, nếu có một đường nhỏ từ hai bên (thường từ các trang trại) nối vào đường lớn, thì ngay lập tức đường lớn sẽ chuyển thành 5 làn (có thêm một làn nữa).
Làn thứ 5 này chạy khoảng 500m rồi nhỏ dần và nhập vào các làn có trước. Vì vậy người tham gia giao thông từ đường nhánh nhập vào đường lớn không làm ảnh hưởng gì đến giao thông chung cả.
Thơ mộng Cambridge
Khác hẳn ở mình, đường nhánh ‘vuông góc’ với đường lớn như hiện nay rất nguy hiểm. Còn các đường lớn giao nhau ở đây thì luôn luôn có cầu vượt.
Cầu vượt cũng 4 làn xe như đường bình thường nên suốt cả quãng đường dài lái xe không phải phanh lần nào, cứ đúng tốc độ cho phép của đường mà chạy, cũng hầu như không phải giảm ga nữa.
Lúc đầu tôi thấy thế thật tiện và nhanh, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, thấy các ‘đồng chí’ lái xe ở Anh thật ‘chán’, chả phải bóp còi xin vượt, tránh đường, ngó trái ngó phải gì cả, ít ‘vận động’ thế chắc dễ buồn ngủ, mà buồn ngủ thì nghe chừng ‘nguy hiểm’ hơn…
Ở London, phương tiện công cộng rất thuận tiện. Có 2 loại phương tiện chính là tàu điện ngầm và xe buýt. Xe buýt rất nhiều và nhanh. Giá vé so với thu nhập của người lao động và khách du lịch không đến nỗi đắt lắm.
Xe buýt ở Luân Đôn
Chỉ với 3 bảng, nếu mua một chiếc vé ‘ngày’, bạn có thể đi khắp thành phố. Mà London thì rất rộng, có tới 6 vùng, để đi từ vùng này tới vùng khác hết cỡ độ 45 phút xe buýt. Đó là loại vé xe buýt đi cả ngày ở Anh. Vé ngày thường chỉ nhiều tiền gấp đôi vé lượt.
Với loại này, tôi có thể đi tất cả các tuyến trong suốt một ngày hôm đó. Khách du lịch chỉ cần mua vé một lần là có thể đi vòng quanh London (giá Hà Nội cũng có loại vé này thì tiện cho người đi nhiều trong thành phố, Hà Nội mình hiện nay chỉ có vé tháng và vé bán theo lượt đi).
Xe buýt ở đây hầu hết là 2 tầng. Có loại có mái che trên vòm và loại không mái che. Trước đây vào những hôm thời tiết đẹp, nếu thích ngắm cảnh người ta thường chọn loại không mái che.
Từ trên tầng cao nhìn xuống bạn sẽ thấy một không gian khác biệt hẳn khi ngồi bên trong xe, tầm mắt được mở ra với toàn cảnh thành phố, rất thú vị!
Tuy nhiên, gần đây Chính phủ Anh đã ra quyết định không sử dụng xe buýt hai tầng nữa vì vấn đề an toàn giao thông. Bởi vậy, nay ai muốn chiêm ngưỡng nó phải vào Bảo tàng hoặc ra các … hàng lưu hiệm để xem mô hình thu nhỏ bày trong tủ kính.
Những con đường dẫn đến thành phố mà tôi từng đi thật là đẹp, bởi suốt dọc tuyến đường là hai hàng cây cao, thẳng tắp. Nhiều đoạn, cây che phủ rợp đường, cũng có những đoạn thông thoáng với cánh đồng cỏ bát ngát hai bên.
Ở đây lúa ít thôi mà cỏ được trồng để chăn nuôi gia súc thì nhiều hơn. Vậy nên thỉnh thoảng lại thấy hàng chục con bò to lớn chúi đầu vào một cái máng.
Đường ở đây phẳng lỳ, tưởng như không có lấy một vết chân chim. Tuy nhiên, đôi khi họ cũng đào đường. Chẳng hạn tuần rồi ở gần nhà tôi ở, họ cắt đường bằng máy rồi chôn dây dẫn gì đó. Nhát cắt thẳng tắp, sau khi chôn xong, họ rải nhựa lại rất cẩn thận bằng cách: rải đất xuống, đổ đá lên trên, rải một lớp nhựa, đợi vài hôm rải lại lớp nữa.
Sau khi rải xong thì không còn thấy dấu vết bị đào đâu nữa. Mà trong khi đoạn đường đang được đào lên, hai bên đoạn bị đào đều có barie chắn nên không thể có tai nạn do sụt bánh xe xuống đó.
Còn những chỗ đường giao nhau hoặc từ vỉa hè xuống đều được đặt những tấm sắt lớn để tiện đi lại, ở chỗ này cũng có barie phân luồng cẩn thận.
Vì thế dù đào đường, hệ thống giao thông khu vực đó gần như không bị ảnh hưởng nhiều lắm, người đi bộ vẫn bước những bước chân thoải mái bình thường, không phải nhảy qua hoặc vòng vèo gì hết…
Ở Anh, ngoài tên đường phố còn có tên vùng (thành phố được chia thành các vùng nhỏ). Khi đi xe buýt, bản đồ hướng dẫn của xe buýt không như bản đồ bình thường. Nếu như sơ đồ hướng dẫn tuyến xe ở Việt Nam chỉ có tên các đường, thì ở Anh chỉ có tên các vùng mà xe buýt đi qua và đó là lịch trình.
Thay vì ghi là xe đi qua đường này đường kia, người ta ghi vùng này vùng kia. Làm thế rất tiện, nhất là nếu bạn mới đến đây, vì rõ ràng không phải đường nào cũng có tuyến xe buýt đi qua.
Trên bản đồ xe buýt, nếu chỉ ghi tên đường thôi, thì phải người địa phương mới biết được đường đó nằm ở khu vực nào, có gần nơi mình cần đến không, còn người lạ thì chịu.
Vì dụ nhà bạn nằm ở khu Adden brooke, đường Wulfstan, nhà số 142. Bởi vì xe có thể không đi qua đường Wulfstan, vậy ta chỉ cần xem xe có đến khu Adden brooke không thôi. Đến Adden brooke rồi, vì nó không lớn nên dễ dàng hỏi ngay được lối đi đến đường Wulfstan.
Để tìm đường ở Anh bạn sẽ thấy không quá khó nếu bạn lên mạng, vào trang web: http://map.yahoo.net và gõ tên đường phố, số nhà, ngay lập tức sẽ hiện lên bản đồ chi tiết của khu vực đó cùng vị trí chính xác của ngôi nhà. Từ đó còn có thể biết được đó là khu vực nào… Vậy là khi đến London, bạn chỉ cần đi xe buýt đến khu vực đó là xong.
Hay hơn nữa, trang web này còn cho bạn biết làm cách nào để đi từ điểm này đến điểm kia trong thành phố. Chẳng hạn bạn đã đến được địa chỉ thứ nhất, bây giờ muốn đến được địa chỉ thứ hai, vậy đường nào là đường ngắn nhất, khoảng cách bao nhiêu, tất cả đều được hướng dẫn đầy đủ. Ví dụ, đi trên đường này bao nhiêu mét thì rẽ phải vào đường gì, đi tiếp bao nhiêu nữa thì rẽ trái vào đường gì… cho tới điểm bạn cần tìm.
Khi hiểu được những cách thức và những chỉ dẫn trên, bạn có thể tự tin mạnh bước trên đường phố nước Anh.