Năm nay là năm của London. Nối tiếp tháng 6 tưng bừng với lễ kỷ niệm 60 năm trị vì của nữ hoàng Anh, London sẽ đăng cai thế vận hội Olympics vào tháng 7. Trừ các vụ tấn công của khủng bố cùng với các thảm họa về giao thông, Olympics càng khiến người ta cảm thấy London là thành phố hàng đầu thế giới.
Chính London đã giúp nước Anh ngăn chặn được đà suy giảm. Trong khi Anh đã bị loại danh sách 7 nước mạnh nhất thế giới, thủ đô London vẫn đứng số 2 trong bảng xếp hạng các thành phố lớn nhất thế giới. Nếu không có London, chắc chắn nước Anh đã không còn là điểm thu hút chú ý của các doanh nhân và khách du lịch.
Trước đây, trong thời kỳ những năm 1980, London tự do hóa ngành dịch vụ tài chính và do đó thu hút lượng lớn nhân công cũng như tiền bạc từ khắp nơi trên thế giới. Có múi giờ thuận lợi và ngôn ngữ phổ biến trên toàn cầu, London dễ dàng thu hút được người nước ngoài. Hệ thống pháp luật đáng tin cậy và xã hội trong sạch khiến London trở thành môi trường kinh doanh lý tưởng. Thêm vào đó, người trẻ và các cặp vợ chồng bị thu hút bởi hệ thống trường đại học và trường tư hàng đầu thế giới.
London đã trở thành thành phố có xu hướng toàn cầu hóa mạnh mẽ nhất trên thế giới. Mặc dù New York và London có số người nước ngoài tương đương nhau (hơn 1/3), các doanh nghiệp ở New York chỉ hướng đến nước Mỹ trong khi các doanh nghiệp ở London hướng đến cả thế giới. Hơn nữa, dòng người nhập cư vào Mỹ rất phức tạp, London thu hút những giáo sư thông minh và tầng lớp giàu có. Những người nước ngoài được đào tạo tốt, trẻ trung và chăm chỉ hơn người bản địa cùng với dòng tiền ồ ạt chảy vào khiến kinh tế của London phát triển vượt trội so với toàn bộ nước Anh trong suốt những năm qua.
Tuy nhiên, giờ đây, lịch sử đã thay đổi. London đang đi xuống với sự những thứ hỗn độn và mỏng manh trong khi các vị lãnh đạo không nhận thấy điều này.
Làn sóng di cư đã mang đến nhiều tác động tiêu cực cho người dân London. Giá bất động sản London đắt hơn tất cả mọi nơi trên thế giới, trừ Monaco. Trong khi nhà đất ở các thủ đô khác cũng như ở các vùng khác của nước Anh bị rớt giá vì khủng hoảng, nhu cầu từ các thị trường mới nổi thậm chí còn đẩy giá lên cao hơn.
Trong khi đó, người Anh không ưa chuộng người nước ngoài cho lắm. Trong khi London đón tiếp người dân nước ngoài nồng hậu, chỉ có 8% người dân nước Anh ưa chuộng người nước ngoài.
London cũng không thể tự quyết định tương lai của mình. Thị trưởng có rất ít quyền lực. Thay vào đó, London bị điều khiển bởi phần còn lại của đất nước. Trước áp lực từ các cử tri, Thủ tướng David Cameron buộc phải cam kết cắt giảm hàng chục nghìn người nhập cư mỗi năm. Đây thực sự là một nhiệm vụ khó khăn bởi chỉ trong năm ngoái đã có thêm 252.000 người nhập cư. Thêm vào đó, quyền làm thêm của các sinh viên cũng bị hạn chế, khiến chi phí đi học ở đây ngày càng đắt đỏ. Việc xin visa ngày càng khó khăn.
Rõ ràng là với cuộc cách mạng công nghiệp và tích lũy vốn, London đã trở nên thịnh vượng. Tuy nhiên, giờ đây, với sự nổi lên của các thị trường mới nổi, dòng vốn lại chảy sang nơi nào đó. Tương lai của London phụ thuộc vào liệu khủng hoảng nợ ở châu Âu sẽ được giải quyết theo cách nào.
Dẫu vậy, vẫn còn đủ thời gian để London có thể cải thiện tình hình. Tăng thuế bất động sản có thể hạn chế nhu cầu mua bất động sản như là một khoản đầu tư. London cũng cần cải thiện hệ thống giao thông bằng cách đầu tư vào đường sắt, bãi bỏ lệ phí vào trung tâm và nâng công suất của các sân bay.
Điều cuối cùng và quan trọng hơn cả, nước Anh cần chấm dứt ngay thái độ thiếu thiện cảm đối với người nước ngoài. Sự thịnh vượng của London được xây dựng dựa trên khả năng thu hút những người giàu có, thông minh và chăm chỉ từ khắp nơi trên thế giới. Bất cứ điều gì đe dọa đến khả năng quốc tế hóa của London đều ảnh hưởng đến tương lai không chỉ của London mà của cả nước Anh.