One saturday morning, my normally bright and happy sixteen-month-old daughter Kate awoke in the foul mood. All morning, nothing suited her - breakfast was all wrong, her toys were all wrong, and her mother was most certainly all wrong. As a result, she sought out every possible way to demonstrate her frustration. She cried; she whined. She did every single thing she knew she was not allowed to do - and she did each one repeatedly. Pulling her away from the televisionset for the fifth time, I decided to remove her from temptation by taking her upstairs to change the shirt she'd smeared with jelly while rejecting her breakfast. Sitting on the changing table as I struggled to remove her shirt (she certainly wasn't going to cooperate!), she began yanking hard on my dangling earrings. When I scolded her, she hit me.
Một buổi sáng thứ Bảy, Kate, đứa con gái mười sáu tháng tuổi thường ngày rất vui vẻ và lanh lợi của tôi thức dậy với tâm trạng cáu bẳn. Suốt buổi sáng, nó không hài lòng với thứ gì cả - bữa điểm tâm thật tệ hại, những món đồ chơi tệ hại và mẹ cô bé dĩ nhiên là tệ hại nhất. Kết quả là con bé tìm mọi cách có thể để bày tỏ sự bực bội của mình, nó khóc thét lên rồi lại mè nheo. Con bé làm tất cả những việc mà nó không được phép làm - và cứ lặp đi lặp lại những việc đó. Kéo con bé ra khỏi máy truyền hình đến lần thứ năm, tôi quyết định sẽ chấm dứt ham muốn của nó bắng cách đưa nó lên lấu thay cái áo đã bị vấy bẩn đầy mứt khi con bé từ chối bữa sáng. Con bé ngồi trên bàn thay đồ còn tôi cố xoay xở để cởi áo nó ra (dĩ nhiên nó không hế có ý định hợp tác!), nó bắt đầu kéo đôi bông tai toòng tenng của tôi giật mạnh. Khi tôi mắng nó, nó lại đánh tôi.
My patience completely expended, I put her into her crib for a time-out. She sobbed during the forty-five or so seconds that I was out of her sternly, "No hitting!" As soon as I picked her up, she hit me again. So I put her in time-out again.
Tôi hoàn mất hết kiên nhẫn nên đặt nó vào chiếc giường củi để nó nghỉ một chút. Khi tôi ra khỏi phòng, nó khóc sướt mướt trong khoảng bốn mươi lăm giây. Khi tôi quay lại, tôi nghiêm khắc nói:"Không được đánh mẹ!". Nhưng ngay khi tôi vừa bế nó lên, nó lại đánh tôi. Thế là tôi lại cho nó ở một mình.
.
We went throught the process several times. I'd return to the room, admonish her sternly not to hit, the pick her up - only to have her hit me again each time. During the final time-out, I realized that there was no possible way to change her behavior until I changed mine. I returned to her room, looked down at her and said in my kindest tone, "Kate, I love you. I am sorry that you are having a hard morning, but I still love you very, very much. You are my wonderful baby.
Chúng tôi cứ lặp lại quy trình đó vài lần: tôi quay lại phòng, nghiêm khắc răn đe nó không được đánh, rồi bế nó lên - để rồi lại bị nó đánh tiếp. Trong lấn nghỉ cuối cùng, tôi nhận ra không có cách nào khả dĩ có thể thay đổi thái độ của chính mình. Thế là tôi quay lại phòng con bé, nhìn nó và nhỏ nhẹ nói:" Kate, mẹ yêu con. Mẹ rất tiếc vì con đã có một buổi sáng khó chịu, nhưng mẹ vẫn rất yêu con, rất nhiều. Con là đứa bé tuyệt vời!".
I didn't know if my words would have any effect, but as I lifted her from the cirb, she immediately reached up - and hugged me. Tôi không biết liệu những lời nói đó của tôi có tác dụng hay không, nhưng khi tôi bế nó lên, nó chồm lên ngay lập tức và ôm lấy tôi. _LeDayne McLeese Polaski_
~~ It takes only one story to...Inspite a new day-Create a bond-Alter a path-Heal a heart-Mend a rift-Rescue a soul-Transform a relationship-Live a dream-Save a life. One story can change your life!~~