Dịch Kiều ra thơ tiếng Anh
Th.năm, 03/06/2010, 10:04 Lượt xem: 13605

Một trong những thành viên của CLB, nhà thơ nữ Thùy Dương là một người sử dụng tiếng Anh khá nhuần nhuyễn, một thứ tiếng Anh do chính bà có và rất quý, nhưng lại chỉ coi nó như một thứ dụng cụ để làm việc, còn thứ tiếng bà thật sự yêu quý lại chính là tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ của bà, mà bà đã từng chứng minh bằng những bài thơ Đường rất hay. Mới đây nghe tin bà có ý định dịch truyện Kiều ra tiếng Anh bằng thơ, tức là bằng những câu có vần có điệu, để đọc dễ hiểu, tôi cảm thấy cần phải cổ vũ để bà làm việc đó, vì ít ra đây sẽ là một bản dịch do chính Bà Thùy Dương làm, và chỉ một mình bà làm, tuyệt đối không có sự can thiệp của bất cứ ngoại nhân nào, khác với nhiều nhà khác mỗi khi dịch được cái gì đều phải đưa quan thầy xét duyệt và sửa hộ. Những người này chả cần nghĩ tới việc là mỗi khi đưa cho một ngoại nhân đọc và nhờ xem lại hộ, thì chưa biết có hay hơn được tí nào không NHƯNG ĐIỀU CHẮC CHẮN LÀ BẢN DỊCH SẼ XA NGUYÊN BẢN HƠN, không kể nhiều nhầm lẫn "chết người" như mấy năm trước đây đã có một chị Mỹ dịch chữ "khôn" trong câu "như khôn ngăn được giọt lệ" ra thành "wisdom" là sự khôn ngoan (người viết là người nói có sách, mách có chứng, ai cần chứng cứ cứ việc liên lạc và gọi số 8.422340, người viết sẽ cho xem tận mắt điều tuyệt vời đó). Bản dịch này của Bà Thùy Dương rất đáng được cổ vũ, khích lệ, xin trân trọng giới thiệu với quý bạn bản dịch tiếng Anh của 38 câu đầu trong Kiều...

                                                                             Vũ Anh Tuấn

KIM VÂN KIỀU

NGUYỄN DU

Translated by THÙY DƯƠNG

Trăm năm trong cõi người ta,

Chữ tài, chữ mệnh khéo là ghét nhau.

Trải qua một cuộc bể dâu,

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.

Lạ gì bỉ sắc, tư phong,

Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.

Within one hundred years of human existence,

Talent and fortune seem always in discordance.

Meanwhile, great changes overturn everything,

How bitter to see life full of suffering!

It is clear that no one can expect

Anything in life to be perfect.

But Heaven! Heaven so high in the blue sky!

Isn't it an eternal law you tend to apply,

As envying the rosy-cheeked ones their sweet beauty,

Not leaving them a single time to be lucky?

Cảo thơm lần giở trước đèn

Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh

Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh

Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng

Có nhà Viên Ngoại họ Vương

Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung

Một trai con thứ rốt lòng

Vương Quan là chữ nối giòng nho gia

Đầu lòng hai ả tố nga

Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân

Mai cốt cách, tuyết tinh thần

Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.

Once I open a nice book in the candlelight,

A beautiful love story displaying in my sight.

It was a peaceful year under the Ming dynasty, (1)

There lived an old scholar named Vương with his family.

Belonging to the middle class, he was not rich,

With a wife and three children, he found a good niche.

The youngest child, Vương Quan, was the only male progeny.

To perpetuate the literary line of the family.

First came too graceful young girls as elder children,

Thúy Kiều, the eldest, and her young sister Thúy Vân,

With their high personality and their pure minds,

Each one her own manner, both perfectly refined.

Vân xem trang trọng khác vời,

Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang.

Hoa cười, ngọc thốt đoan trang,

Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.

Kiều càng sắc sảo mặn mà

So bề tài sắc lại là phần hơn.

Làn thu thủy, nét xuân sơn,

Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.

Một hai nghiêng nước nghiêng thành

Sắc đành đòi một tài đành họa hai.

Vân looked sedate with her distinguished grace,

Her large eyebrows and her full-moon face. (2)

Flowers bloomed in her sweet smile so nicely,

Pearls resounded in her sober voice so mildly.

Clouds couldn't match her smooth hair in undulation.

Snow would yield up to the freshness of her complexion.

Kiều looked keener in her charm and undoubtedly

She surpassed her sister both in talent and beauty;

With her eyes so bright as Autumn water shimmering,

And her eyebrows so fresh as young mountains in Spring.

Nice flowers would envy her charming lips' freshness,

Willow leaves'd get angry with her eyebrows' greenness.

Her single glance might even shake the Royal Castle (3)

Her single smile could even make the Nation tremble (4)

In beauty, she would no doubt have no equal,

In talent, if there could be, just one in all.

Thông minh vốn sẵn tự trời,

Pha nghề thi học đủ mùi ca ngâm.

Cung thương lầu bậc ngũ âm,

Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một chương.

Khúc nhà tay lựa nên xoang,

Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân!

Phong lưu rất mực hồng quần,

Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê.

Êm đềm trướng rủ màn che,

Tường Đông ong bướm đi về mặc ai.

Intelligence was her natural inborn blessing,

From which sharpened her skill in poetry and painting.

And of course in music, her earnest devotion:

An excellent player of the lute with passion,

She mastered all the playing techniques and singing,

And composed herself beautiful pieces for playing.

Those included her favorite melody "Ill Fate",

Sounding so sad that it made any listener's heart ache.

Like other young ladies of noble family

Who were classified as Red-trouser category (5)

At their full-moon age - age of wearing fancy hairpins,

They lived peacefully behind curtains and screens,

Like exquisite flowers growing in a sumptuous hall,

Unaware of those bees and butterflies beyond the East wall.

 

(1) Chinese dynasty (1368-1644) - Actually this story took place in the

Gia Tĩnh years of Emperor Minh Thế Tôn (1522-1566)

(2)  Full-moon face: Her face was round, showing a fresh beauty at her full-moon age (age of sixteen, as in the sixteenth day of lunar month, the moon is fully round).

(3) (4) This means she was in such a beauty that might seduce the King so that he forgot his duty in running the nation while it was in danger.

(5) Young girls of noble family usually wore red trousers, that was why they were called "Red-trouser category"


Trích từ web cá nhân của nhà văn Trần Thanh Giao.